HAI BÀN TAY BÁC– CHÍ LỚN VƯƠN CAO
Sài Gòn sáng, nắng vàng chiếu rọi,
Gió phương Nam phơi phới trời xa.
Bác còn trẻ, tuổi hai mươi,
Nhìn non nước ấy đầy vơi nỗi lòng.
Lời vang như trống dội lòng,
Sông xanh ngừng chảy, trời bồng bềnh nghiêng:
Bác hỏi bạn, giọng đầy tha thiết:
"Anh có yêu đất Việt hay không?"
Lê rằng: "Yêu, mãi trong lòng!"
Bác cười: "Vậy chúng ta cùng dấn thân?"
"Muốn giúp nước, bước chân phải rộng,
Phải đi xa, tìm ngọn đèn soi.
Pháp ra sao? Nước bạn nào?
Trở về cứu nước, máu đào chẳng rơi!"
Lê bối rối, buông lời thắc mắc:
"Bạn ơi, tiền chắc có mà đi?"
Bác cười,tay chỉ đường đi:
"Hai bàn tay đấy, quyết vì núi sông!"
"Việc gì khó, ta không ngại khổ,
Việc gì gian, ta cố làm nên.
Quét đường, bưng chén, dọn bàn,
Miễn còn hơi thở, ta mang chí bền!"
Lê do dự, lặng im suy nghĩ,
Chí chưa bền, chân níu mặt đường.
Còn Người, gió lộng trùng dương,
Một thân phiêu bạt, bốn phương tìm đường.
Người năm ấy ra đi lặng lẽ,
Mang trong tim cả thể núi sông.
Đường xa bão táp bềnh bồng,
Gió hun chí cả, tuyết đông chẳng lùi.
Tay cầm chổi quét đường tủi nhục,
Tay bưng mâm nuốt cực vào tim.
Tay người vác cả trăng nghiêng,
Tay nâng chí lớn, dẹp miền đau thương.
Bàn tay ấy hóa rồng hóa phượng,
Bàn tay Người dựng vượng trời Nam.
Gian nan tôi luyện chí vàng,
Hai tay giữ nước, giang san rạng ngời!